Nghĩa địa lạnh lùng nấm mộ hoang
Bỗng nghe có tiếng gọi bên đàng
Giật mình quay lại, đường vắng vẻ
Gió thổi lào xào mấy cây nhang.
Khói bay nghi ngút đầy ma quái
Cầm lòng ko đc, ngó sang ngang
Phất phơ trong gió lụa 1 dải
Nhìn sao giông giống... quỉ nhập tràng
"Một mình,mộ lạnh lại thấy hay"
Xin bái phục bái phục!!!
Cỏ xanh mọc kín, nấm mộ hoang
Đời là vậy sao, quá bẽ bàng
1 người, 1 mộ nằm nơi ấy
Cô đơn, lạnh lẽo đón mùa sang
Nghĩa địa,mộ buồn, bụi cỏ hoang
(Địa)Đất trời,cô quạnh,chiếc khăn tang
U uất, mộ bên, người khóc nấc
Buồn thương,mộ lạnh,đám nhang tàn
--------------------------------------------------------------------------------
Nấm mồ lạnh lẽo thấy nao nao
Nhìn ngó xung quanh chẳng dám vào
Cô đơn lạc bước chân khắc khoải
Lạc lõng vào đây tự nơi nào
--------------------------------------------------------------------------------
Chiều xuống, hoàng hôn phủ bụi mờ
Có người nắm đó.Lạnh.Bơ vơ
Áo quan không có, hòm chẳng thấy
Ôi cái sự đời.Ngẩm.Thờ ơ !!!
Dòng đời đưa đẩy, chí anh hùng
Em về chờ đợi, kiếp tình chung
Anh đi, đi mãi, mồ sâu thẳm
Da diết tình chung thiếp theo cùng.
Hồn ma ngồi đó, lệ tuôn rơi
Bao nhiêu mong ước thuở thiếu thời
Đến khi nằm xuống, mồ lạnh ngắt
Nghĩa địa một mình thấy chơi vơi
Âm tào ta đợi bóng người thương
Địa phủ xôn xao quỷ dẫn đường
Cô đơn ta đợi ta sẽ đợi
Nàng vui sống nhé, chớ đau thương
Hồn đi, đi mãi, đi xa thẳm,
Xác mãi nằm đây, mãi ngàn năm,
Hồn đi, đi mãi không trở lại,
Còn chăng lạnh lẽo nắm xương tàn !!
st